Hoàng Tuấn Khang
Khúc hương tình bolero
1. Xin khắc vào tim chuyện tình tôi hôm nào. Ngày tình yêu chớm nở ngỡ tình yêu đẹp nhất đời. Chuyện từ một đêm không gian êm ái. Bên quán nhỏ quen biết nhau. Hai mắt nhìn nhau như ta quen từ thuở nào. Ta say nhau men tình theo điệu nhạc tôi ngân nga.. 2. Khi bước vào yêu, là ngày tôi đau khổ. Một ngày em quay bước để tình tôi ôm phận buồn. Một người ra...
Nỗi buồn tuổi đôi mươi
1. Đêm vắng mưa rơi một mình tôi bước lê chân trên đường mòn. Tình đầu trao ai để rồi chuốc lấy bao nỗi buồn vây kín tâm tư. Khóe mắt rưng rưng, bao nhiêu tuổi hờn. Bao nhiêu sầu hận tan nát một con tim.. 2. Khi mới đôi mươi tôi nào đâu biết chuyện tình yêu là gì?. Ngọt ngào đôi môi, những lời hẹn ước gieo vào lòng tôi những mộng mơ. Tôi đã ngây thơ, vội...
Chuyện xưa tụi mình
1. Ngày em tuổi trăng tròn tôi mới vừa đôi mươi. Nhìn em như hoa nở ngát mùi hương mê say. Trường tan ta đón nhau. Thường hay ra biển vắng ngắm hoàng hôn khi chiều tàn.. 2. Nhiều năm trôi qua rồi em vẫn tuổi tròn trăng. Nhìn em không thay đổi mãi còn tuổi thanh xuân. Vì trời cao trớ trêu. Âm dương cách biệt hai lối để đau thương cho người ở lại.. ĐK:. Ngày xưa hai...
Những lời mẹ ru
1. Cánh cò bay trên đồng xanh. Cho tôi nhắn gửi đôi câu buồn phiền. Cánh cò bay tới phương nao. Một mai cò có trở về quê hương.. Bao ngày mòn mỏi mong con. Mẹ nay tóc đã bạc nhiều hơn xưa. Ví dầu cầu ván đóng đinh. Lời ru ngày ấy thuở con nằm nôi.. Bây giờ con đã lớn khôn. Tha phương cầu thực để mẹ buồn hiu.. 2. Cánh cò bay trên đồng xanh. Nơi quê...
Chờ kẻ phụ tình
1. Gặp nhau từ thời ấu thơ chung trường. Mối tình đầu ta đã trao nhau. Một hôm người nói phải đi xa rồi. Vội trao tôi khúc ca tình để rồi người đi mãi xa. Để lại mình tôi ngày câu hát câu duyên tình. Thôi lỡ duyên rồi thầm trách thân mình cô đơn.. 2. Người đi có còn nhớ tôi nơi này. Khúc ca tình tôi giữ còn đây. Mà sao người vẫn chưa quay về. Tại...
Nguyệt cầm
1. Sương ướt lạnh bờ vai đợi chờ ai hát câu chung tình. Đêm về lòng buồn miên man ôm nguyệt cầm hát bài sầu thương. Cung buồn cung sầu nỉ non thổn thức dưới trăng mơ màng. Trách người nỡ đành sang ngang hay trách thân sao quá cơ hàn.. 2. Em bỏ lại mình tôi theo người ta đến nơi đô thành. Câu thề câu hẹn ngày xưa như lục bình trải dài trên sông. Nhưng giờ người...