Anh Bằng & Cao Tần
Tiếc thương
Không nhận ra người nữa, đầu người vỡ tan rồi. Toàn thân đầy vết đạn, ôi tượng hình tả tơi. Súng trận không còn đó, nón sắt vương nơi nào. Bệ ngồi trơ sương gió, người ơi người về đâu?. Tôi vịn vào pho tượng, tượng trách non sông mình. Rằng sao tàn lửa khói, hận thù vẫn sục sôi. Linh hồn tôi rơi lệ, chạnh nhớ xưa nơi này. Bao người vì quê hương, chết trong mộ tiếc thương.