1. Người Am đời nào ai C có còn xót E7 thương cho loài hoa Am tàn
Như một cung E7 đàn lạc phiếm Am trùng tơ não E7 nùng
Ngày Am nào vừa đôi C tám thì bướm E7 ong dập dìu đón Am chào
Em nào có E7 ngờ đâu những ngày sau đớn Am đau.
ĐK:
A Khi hương sắc phai C#m tàn
Duyên kiếp lỡ F#m làng, tàn giấc mộng E7 vàng
Thì bao cay D đắng đến cho A đời
F#m Ai còn lưu luyến E7 mình?
Và D ai còn thương tiếc A mình?
Người xưa giờ đây ngỡ F#m ngàng
Thời gian phũ E7 phàng, tình theo năm Am tháng cũng phôi E7 phai.
2. Tình Am đời nhiều chua C xót nghìn muôn đắng E7 cay cho một kiếp Am người
Như một giấc E7 mộng vàng sẽ Am tàn theo tháng E7 ngày
Còn Am gì, còn gì C nữa mùa xuân đã E7 qua, đông về lạnh Am lùng
Hoa tàn úa E7 rồi đây có buồn chăng cố Am nhân.