1. C Đôi mắt em gợi Am buồn hơn Em cả mùa Thu đã qua
F Nước mắt em lạnh G đầy, hơn cả mùa Đông giá C băng
F Mái tóc em nhạt Dm nhoà, từng G vào cơn mê thiết C tha
G Tiếng nói em nghẹn C lời, lạc G vùng ăn năn nhớ D7 thương.
G Tiếng gió ru gọi C buồn, để G mùa reo lên cay C đắng
G Cây đứng trong giao C mùa, cảnh G hồ bơ F vơ thương C nhớ
2. C Em đứng lên gọi Am sầu, cho Em mùa Thu thêm tàn phai
F Em đứng lên gọi G hồn, cho tình người thêm giá C băng
F Khi tiết Đông nhạt Dm nhoà, gọi G tình cô đơn thiết C tha
G Nghe nứt rạn tâm C hồn, cuộc G tình yêu mang xót D7 xa
G Trong những đêm lạnh C lùng, mình G lang thang trên thương C xá
G Nghe đắng cay trong C hồn, tìm G bàn tay F nay đã C xa.
ĐK: Nước mắt Am em chảy thành dòng sông nhớ Em anh
Thành mùa Đông giá F băng, ngọn G triều dâng lên ngất C ngây
A7 Trong tuyết Dm sương dập G vùi cơn say tái C tê
Mà Am nào người đâu có Dm hay, để G tình đi như áng C mây
A7 cho tóc Dm em thần G thoại trong đêm thở C than
Chợt Am tỉnh cơn mê thoáng Em qua G tình F đã phai C nhoà!
3. C Tiếng gió than gọi Am tình, nhưng tình yêu trong Em muộn màng
F Em ngẫn ngơ gọi G mùa, cho lệ nhoà khoé mắt C say
F Cho mắt xanh đoạ Dm đày, đợi G tình như dấu chim C bay
G Cho xác thân hao C gầy, gọi G buồn ôi sao ngất D7 ngây.
G Nghe máu trong thân C mình lạnh G vì tim đang buốt C giá
G Nghe tiết Đông dâng C tràn, dập G vùi trong F cơn gió C xa.