Thơ: Người ơi xin hãy cố quên!
E lòng lại nhớ thương thêm trăm lần
Dòng đời là chuỗi phong trần
Là chùm tiếc nuối khô cằn đời nhau.
1. Người Em ơi khi cố quên là khi lòng nhớ thêm
Dòng đời là G chuỗi tiếc nhớ
Am Mơ vui là lúc ngàn đắng B7 cay xé tâm hồn
Tàn Em đêm tôi khóc khi trời mưa buồn hắt hiu
Lòng mình thầm G nhớ dĩ vãng
Am Đau thương từ lúc vừa bước B7 chân vào đường Em yêu
ĐK: Đêm ấy mưa D rơi nhiều Bm giọt mưa tan tác mưa mùa Em ngâu
Tiễn chân người Am đi, buồn che đôi D mắt thấm ướt khi biệt G ly
Nghe tim mình giá Em buốt hồi còi xé nát không Am gian
Xót thương vô D vàn, nhìn theo bóng Bm tàu dần khuất trong màn B7 đêm
Mùa Em thu thương nhớ bao lần đi về có đôi
Mà người còn G vắng bóng mãi
Am Hay duyên nồng thắm ngày ấy nay B7 đã phai rồi
Từ Em lâu tôi biết câu thời gian là thuốc tiên
Đời việc gì G đến sẽ đến
Am Những ai bạc bẽo mình vẫn B7 không đành lòng Em quên AmEm
Thơ: Chuyện xưa thức giấc nửa đêm,
Một người ở phố, gọi tên một người.
Trao đi lời lại cạn lời,
Nụ cười, ánh mắt, đôi môi mặn nồng.
2. .Buồn vào hồn không Em tên
Thức giấc nửa C đêm nhớ D chuyện xưa vào G đời
Đường Em phố vắng đêm nao quen một C người
Mà yêu Am thương trót trao nhau trọn B7 lời
Để rồi làm sao Em quên?
Biết tên người C quen, biết D nẻo đi đường G về
Và Em biết có đêm nao ta hẹn C hò
Để tâm Am tư những B7 đêm ngủ không Em yên
ĐK: Nửa đêm lạnh G qua tim Bm giữa đường phố hoa Em đèn
C Có người mãi đi Em tìm một người không hẹn C đến mà tiếng bước buồn B7 thêm
Tiếc thay hoài G công thôi Bm phố đã vắng thưa Em rồi
C Biết rằng chẳng duyên Em thừa để người không gặp C nữa về nối giấc mơ B7 xưa
3. Ngày buồn dài lê Em thê
Có hôm chợt C nghe gió D lạnh đâu tìm G về
Làm Em rét mướt qua song len vào C hồn
Làm khô Am môi biết bao nhiêu lần B7 rồi
Đời còn nhiều bâng Em khuâng
Có ai vì C thương góp D nhặt tâm tình G này
Gửi Em giúp đến cố nhân mua nụ C cười
Và xin Am ghi kỷ B7 niệm một đêm Em thôi.