Thơ:
Yêu Dm nhau ai nỡ phụ F tình
Trời xui đất C khiến duyên Am mình đớn Dm đau
Kiếp F nào ta có gặp Dm nhau
Thì xin giữ C mãi tình Am sâu hỡi Dm người.
1. Lần giở trang Gm thơ nhớ chàng thi Am sĩ rạng C danh một Dm thời
Người về Thành F kinh mong xây mộng tươi Bb mới sống Dm trọn gánh thư Gm sinh
Hương C Giang dòng nước F biếc bóng ngà Vĩ Dạ Bb buồn
A7 Viết muôn vần Dm thơ.
2. Chàng lỡ yêu Gm ai có người con Am gái biệt C danh Mộng Dm Cầm
Rồi một chiều F kia bao ước vọng tan Bb biến mắc Dm loạn chứng nan Gm y
Ôi C thân tàn hoang F phế khổ lụy dằn vặt Bb lòng
A7 Cô đơn lẻ Dm loi.
ĐK:
Cơn đau Bb ơi! C Sao nỡ hành F anh? Dm
Quy Nhơn Gm ơi! C Sao nỡ bỏ F anh? Am
Người yêu C ơi! Duyên F chưa trọn câu Bb ước
Lời A7 thề đã vội Dm phai.
3. Lạ thế nhân Gm gian chữ TÀI đi Am với chữ C TAI một Dm vần
Còn lại gì F đây tấm thân gầy khô Bb cứng héo Dm mòn kiếp nam Gm nhi
Không C may vầng trăng F khuyết viết thành MẶC TỬ Bb buồn
A7 Tiếc thương đời Dm trai.