Verse 01
Em Mộng đêm qua nhắc ta, tình đã vụt Am xa
C Sao còn cay khóe D mắt, vẫn ấm lệ Em nhòa
Em Màn sương khuya phủ đầy, nghe tái tê hồn Am say
C Cho lạnh thêm thân D xác, nỗi oán sầu Em vây
Em Mơ làm chi ái ân khi tình Am nhân đành quay bước chân
D Duyên này ta đánh rơi, xa tầm tay G với B7
Em Phai mộng tan bóng nhau, sao biệt Am ly còn vươn vấn lâu
D Thân này chôn cô B7 lẻ, vùi nỗi Em đau
Verse 02
Em Thời trăng xanh – tóc thơ, tình vắn sợi Am tơ
C Say lòng bao ngây D ngất, bóng dáng thẩn Em thờ
Em Hằn sâu tâm trí ta, trong cả linh hồn Am mơ
C Yêu người nên cố D níu kiếp sống lụy Em chờ
Em Mong tình nên lứa đôi, nhưng phận Am không thành duyên thả trôi
D Cơn mộng qua chỉ ta u sầu đơn G côi B7
Em Ôm niềm đau thiết tha khi người Am đi về nơi khuất xa
D Buông đàn ngâm bi B7 khúc sầu ái Em ca
Em Thương đoạn tơ đứt đôi, đau tình Am xưa mặn cay mắt môi
D Sao hoài gieo trái ngang, ngăn đường chia G lối B7
Em Dẫu ngàn năm có qua, cõi tình Am kia còn bao xót xa
D Riêng đời ta ngâm B7 khúc sầu ái Em ca (2)
D Riêng đời ta ngâm B7 khúc sầu ái Em ca.