1. Am Tôi không còn cô đơn buồn C khô héo bên dòng Am đời
F Tôi không còn cô Dm đơn mặc G cho năm tháng trôi C xuôi
F Tôi không còn cô Am đơn dù C rằng bờ vai vất F vả
Chuyện C lòng ngổn ngang mấy Am ngả, lênh E7 đênh tìm một mái Am nhà
Am Tôi đã gặp niềm vui từ C khi lắng nghe lời Am Người
F Tôi đã gặp niềm Dm vui bừng G lên trong đáy tim C tôi
F Tôi đã gặp niềm Am vui từ C ngày tình yêu sáng F tỏ
Mở C rộng hồn tôi bé Am nhỏ, dắt E7 tôi đến miền tôi Am mơ
ÐK: Chúa đã dạy A tôi, yêu Chúa yêu E7 người
Chúa đã dạy Bm tôi yêu E7 người như chính thân A tôi
Tình yêu chân D chính (thiệt hơn không tính)
Vì nghĩa quên A mình, (nghĩa trọng lợi khinh)
Còn gì cao Bm quý bằng tình yêu E7 biết hy A sinh
(Nỗi vui thiên đình)
Chúa đã dạy A tôi nhân ái công E7 bình
Manh áo hạt Bm cơm vui E7 buồn chia sớt cho A nhau
Nhìn nhau không D nói (tình không biên giới)
Mà ý khôn A vơi (biết bao là vui)
Còn đâu buồn Bm cô đơn nữa E7 người A ơi
2. Am Tôi yêu người anh em cùng C tôi sống chung hằng Am ngày
F Tôi yêu người chưa Dm quen từ G phương nao đến nơi C đây
F Không quên lời dạy Am xưa mọi C người là con Chúa F cả
Thì C dù ngược xuôi tất Am tả nhưng E7 xum họp một mái Am nhà
Am Tôi yêu người nông dân làm C bông lúa lên vàng Am trời
F Tôi yêu người công Dm nhân làm G cho nếp sống thêm C tươi
F Noi gương người khi Am xưa làm C thợ mà vui vất F vả
Một C người hoà chung tất Am cả nghĩa E7 anh em cùng một Am cha