1. Đôi Dm khi phải thức đêm Bb dài, mới thấy Gm quý C giờ phút ban F mai
Có đôi Gm khi dưới cơn mưa C dầm, lòng chợt A7 nhớ chiều nào đẹp Dm nắng
Đôi F khi bận rộn lo Am toan, mới thèm Gm sao C một giờ thư F giãn
Và thường Am khi mến thương ngập C lòng, vì đã Am qua biết bao chờ Dm mong.
ĐK: Đừng tiếc Dm nuối! Đừng đắm C đuối! Vì bước Bb cuối cũng chính Gm là C một nhịp khởi F đầu
Hãy đứng Gm lên! Hãy vững tin! Bởi thất C bại sẽ lại Bb là C mẹ của thành F công
Dù giông Bb tố, dù thách C đố, hãy luôn Bb cố sống hết Gm mình, C sẻ chia hết F tình
Hôm Gm nay gieo vất C vả, mai A7 ngày gặt hoan Dm ca.
2. Đôi Dm khi quay quắt u Bb sầu, mới thấy Gm rõ C cần sớt chia F nhau
Có đôi Gm khi đắng cay tủi C hờn, chợt hiểu A7 ra mình cần khôn Dm lớn
Đôi F khi đường đời long Am đong, mới hiểu Gm thấu C ngọt bùi cuộc F sống
Và thường Am khi trái ngang càng C nhiều, càng đậm Am sâu trái tim tình Dm yêu.
3. Đôi Dm khi phải mất một Bb điều, mới thấy Gm rõ C mình có bao F nhiêu
Có đôi Gm khi cách xa một C lần, chợt hiểu A7 ra tình là vương Dm vấn
Đôi F khi tuổi nào qua Am đi, mới nhận Gm thấy C thời giờ thật F quý
Và niềm Am vui đến đong thật C đầy, là thường Am khi đã qua sầu Dm cay.