Tứ sanh thế nhân cuộc đời ai mà lại Em không trải qua
Nhưng số riêng Bm mang, nào ai lại giống G ai
Người thoát quan Am khiên, khôn thân nhẹ tựa lông D hồng
Kẻ vướng sanh Em ly, đường đi khó khăn chập chùng B7
Hỏi biến sao Em không, lời tôi véo von trao Bm lòng
Người Em nghe hiểu thông chân Bm tình
Kiếp quay G tâm về nơi chân Bm lý
Buông bỏ hư Em danh tâm niệm A Di B7 Đà
ĐK : Em Thân thoát ưu Bm phiền, vô thường là đây
Cõi an nhiên nẻo vui ta G về, ấm êm trăm Em bề
Phước duyên D ân đủ đầy trao Em thân
Cố chấp ưu G mê, khoác danh gông xiềng
Nghiệp nhân Am xin vô phần đeo Bm đuổi
Tâm mỏi Em mòn không D nơi trú G thân
Phước ân không Em còn, kiếp nhân Bm sinh chỉ là hư Em vô
Sắc thanh phai tàn, trót sanh Bm trong luân hồi điêu Em linh
Nơi ngục Bm sâu, tâm hồn ngày đêm chẳng an
Khổ thân mình đắm chìm tâm Em linh
Thơ : Nhân sinh là kiếp vô thường
Vô thường là kiếp đoạn trường nhân sinh
Thuyền từ vượt thác biển mê
Di Đà tiếp dẫn độ về Tây Thiên