Khói trong F đêm mịt mù, gió dịu C dàng vi vu
Đã canh F ba giờ rồi vẫn ngồi nơi G đây
Cầm trên F tay làn khói trắng C xoá nơi này
Dìu tôi F đi về nơi hố Em sâu.
Rồi đây khi C thức giấc thấy giật G mình
Giọt mồ hôi C mất lý trí của Am mình
Chẳng thể nào F nhắm mắt mấy đêm G dài
Vì tôi đã Em chìm vào u Am mê.
Hãy đi xa C những cám dỗ cuộc G đời
Đừng như tôi C đánh mất đi tất Am cả
Để đêm đen F cuốn lấy những bóng G hình
Chẳng còn gì nữa Em dù là chốn yên Am bình.