1. Đêm buông Am dần, lẻ loi giữa con phố Em không ánh đèn
Chỉ mình F em cô G đơn đi Am về
Cắn thật Am chặt bờ môi để giấu hết Em những nỗi buồn
Những nỗi F buồn, em G chẳng hề biết Am tên.
2. Đến bây Am giờ, hình như em cũng đã Em quen một mình
Cứ như F vậy, dù G không cần ai Am nữa
Có đôi Am lần, vài ba người hỏi Em thấy cô đơn không?
Em mỉm F cười, nói G thành một thói Am quen.
ĐK:
Phải tập quen khi Am những ký ức đó cứ ùa Em về trong đêm
Đôi lần F quên, ngỡ G anh vẫn kề Am bên
Rồi tự nhiên nước Am mắt cứ rớt xuống, đau buốt Em tận con tim
Em chỉ F muốn đến G nơi đâu thật Am xa.
Để lặng yên nghe Am tiếng sóng vỗ, để ngắm Em bình minh lên
Để được F khóc, thả G trôi vào con Am sóng
Chợt nhận ra em Am quá yếu đuối sao cứ Em phải tiếc nuối
Để niềm F vui dần G tan theo tiếng Am cười.
3. Am Và bây giờ, em hình như đã Em quen một mình
F Vậy rồi, thì G không cần ai Am nữa
Am Vài ba người hỏi em có Em cô đơn không
F Mỉm cười, giờ G cũng thành thói Am quen.
* Am Anh ơi, em đau, anh có Em thấu?
Bao năm bao yêu F dấu, nay G vỡ cắt sâu trong Am đầu
Am Tự nhiên nước mắt cứ rơi Em mãi
Hôm nay anh bên F ai, em đau G thắt bao đêm Am dài.
* Am Một mình em bước cả quãng Em đường dài phía trước
Em chỉ F mong được G hạnh phúc thôi Am mà.