Kể F từ ngày mà em G đi
Với anh cuộc Am sống trở nên quá nhàm G chán
Vẫn F những thói quen lặp G đi, lặp lại
Chẳng Dm có lối Am ra.
Vì anh F đã cố quên bao G người
Nhưng mọi Em thứ quá đỗi xa Am lạ
Chắc bởi F vì anh chẳng thể G quên
Hình bóng em Am đã quá quen thuộc.
Và nhiều Am khi tự hỏi lòng F anh
Sao cứ cố G chấp khi phải chờ Em đợi
Một cảm Am giác yêu thương lúc F trước
Nay đã vụt G tắt (hu Em oh).
ĐK:
Vì anh F đã phải sống với G nỗi cô đơn
Từ Em khi người xa chốn Am đây
Nhớ một F người bên anh lúc G xưa
Khi anh gục Am ngã.
Và một điều anh G mãi luôn luôn kiếm F tìm
Một Em chỗ dựa rất yên Am bình
Chỉ một F người cho anh khát G khao
Đó chính là Am em.