Tựa ngàn Em mây gió C nhẹ cuốn D trôi bao thăng Em trầm.
Tựa ngàn Em hoa nhuốm C lệ viết D lên chuyện tình G ái.
Tựa màn Em sương lấp C phủ ánh D trăng treo cung Em đàn.
Tựa vần C thơ, bao hồi D ức tan Em đi theo thời gian
Em Duyên khi gặp D gỡ, vui Bm chuyện thế G trần.
Em Rong chơi ngày D tháng, phút Bm giây ấm G nồng.
Em Xa nhau là D nhớ, trái Bm tim rúng G động.
Em Bên nhau còn D đó, ánh Bm trăng mây G mờ.
Em Nhưng khi tình D ái, đến Bm trong ly G biệt
Em Tâm kia hờ D hững, xóa Bm đi bóng G hình
Em Đau thương dồn D nén, nát Bm tan cõi G lòng
Em Xa nhau thật D sao ! Thật Bm sao
Vì là Em mây dỗi C hờn cuốn D trăng đi phương Em nào.
Vì là Em hoa héo C tàn xóa D đi chuyện tình G ái.
Vì là Em sương ngấn C lệ khóc D cho duyên đôi Em mình
Vì tại C ai, bao hồi D ức lãng Em quên theo thời gian
Dù màn Em đêm xóa C nhòa ánh D trăng nơi cung Em đàn
Thì sương Em kia lắng C đọng, phút D giây của ký G ức
Dệt nên Em thơ thắm C nồng, ái D ân nơi nhân Em trần.
Làm hoa C kia, thêm tỏa D sắc ánh Em dương khi rạng đông
Em Đau thương D năm xưa, Bm đã xóa G đi
Chỉ còn C ại vết D thương này Em thôi.
C Xa nhau D ngàn trùng, Bm mãi nhớ G nhau
Chỉ còn C lại dư D âm mà Em thôi