1. Hóa Em thân làm một cơn G gió
Gió bay qua từng cánh C đồng
Hỏi Am thăm những người nông D dân
Đất C quê sao lắm tội Bm tình
Đất C quê có D giá Bm phận người điêu Em linh.
Hóa Em thân làm một cơn G mưa
Mưa bay qua những ngục C tù
Hỏi Am thăm những người sĩ D phu
Dân C ta sao lắm tội Bm tình
Dân C ta sao D lắm Bm phận người điêu Em linh.
ĐK:
Mưa C ơi, thơm mát phận D người
Mưa Bm rơi để mẹ còn Em vui
Mưa Am trôi đi hết đêm Bm dài
Em C thơ thức D giấc, tìm tới tương Em lai.
Gió C lên, theo gió mưa D về
Gió Bm lay người còn ngủ Em mê
Ngủ Am mê quên hết ê Bm chề
Ngủ C mê quên D hết, đường tới tương Em lai.
2. Hóa Em thân làm một con G dế
Dế kêu qua những đêm G trường
Dế Am kêu thương nhớ ruộng D nương
Tiếng C kêu như khúc đoạn Bm trường
Tiếng C kêu ai D oán Bm như đòi yêu Em thương.
Hóa Em thân làm một câu G hát
Hát lên không chỉ cho C mình
Hát Am lên giữa đời nhục D vinh
Hát C cho ai lắm tội Bm tình
Hát C cho năm D tháng Bm vẫn còn điêu Em linh.