1. Am “Mãi mãi” là G một lời F nói dối
Chẳng Dm7 ai cam tâm G7 yêu ai C cả đời
Dm7 Em từng vì E7 anh mà bỏ Am lỡ cả tuổi Dm xuân
Đánh F đổi yên bình, nhận lấy G riêng mình giông E7 bão.
2. Am “Mãi mãi” là G một lời F nói dối
Gặp Dm7 anh em cứ G7 ngỡ gặp C đúng người
Dm7 Nhưng anh cũng E7 giống bao người Am khác thích tìm Dm vui
Môi F hôn trao người, tận mắt G em đã thấy E7 rồi.
ĐK:
Am Là em sai khi ngu ngốc Em tin vào lời F hứa anh trao ngày C xưa
“Mãi Dm mãi” là lời Am nói dối mà sao lúc G ấy chẳng hiểu E7 ra?
Am Để giờ đây em khóc đến Em nát lòng vì F một người không xứng C đáng
Có Dm7 lẽ bởi Em em yêu anh A7 hơn
Nên Dm7 mới phải Em đau đớn như Am vậy.
GT:
F Vốn duyên mỏng G manh đừng trách C sao tình chẳng Am thành
Dm7 Chỉ trách bản G7 thân, không trách C phận.
3. Am Phải chăng lúc G yên bình người F ta
Thường Dm7 quên đi lời G7 hứa khi bão C giông?
Dm7 Một người con E7 gái khi đã Am lỡ yêu lầm Dm ai
Là F lỡ một đời, còn anh G vui bên tình E7 mới.
ĐK:
Am Là em sai khi ngu ngốc Em tin vào lời F hứa anh trao ngày C xưa
“Mãi Dm mãi” là lời Am nói dối mà sao lúc G ấy chẳng hiểu E7 ra?
Am Để giờ đây em khóc đến Em nát lòng vì F một người không xứng C đáng
Có Dm7 lẽ bởi Em em yêu anh A7 hơn
Nên Dm7 mới là C người đau lòng F hơn.
Tăng tone Am -> A#m
* A#m Phải gom góp bao nhiêu nỗi G# thất vọng mới F# có thể buông đôi C# tay
Thế Ebm7 giới nghìn A#m đàn ông giống nhau, anh cũng G# như những người F7 khác.
ĐK:
A#m Là em sai khi ngu ngốc Fm tin vào lời F# hứa anh trao ngày C# xưa
“Mãi D#m mãi” là lời A#m nói dối mà sao lúc G# ấy chẳng hiểu F7 ra?
A#m Để giờ đây em khóc đến Fm nát lòng vì F# một người không xứng C# đáng
Có Ebm7 lẽ bởi Fm em yêu anh Bb7 hơn
Nên Ebm7 mới phải Fm đau đớn như A#m vậy.