Intro: FGAm-FGAm
FG-EmAm-FGAm
1. Màn đêm F xuống nghiêng nỗi buồn
G nhắc tên một người F đau thành một thói C quen rồi
Tự an Am ủi em ổn mà G nhớ hôm nay rồi F mai sẽ quên hết Em thôi
Ngày anh Am đến em ước rằng G trái tim thật lòng F yêu mình em suốt C đời
Mà đau Am đớn khi biết rằng G tất cả anh dành F cho một người đến Em sau
Giờ đây Am lúc mình rất nhớ G nhau chẳng F dám hỏi G thăm một C câu
Vì F giờ đây có G khóc cũng không vì Am nhau
ĐK: Nước mắt nhẹ Am rơi chúng ta xa G rồi
Hết duyên từ F đây là G người dưng C thôi
Nghẹn F đắng đôi môi nhớ G những ngày thật Am vui
Chỉ muốn được Am dành để quên một G người
Để quên mình [F} đã từng G là tất C cả
Từng F quá yêu nên đã G không còn lý Am trí
2. Tìm nhau F khó như thế nào
G cớ sao chúng mình F không thể giữ lấy C nhau
Để nước Am mắt em phải nhường G tất cả nụ cười F cho một người đến Em sau
Nhiều đêm Am mưa mình em nhói G đau, càng F nhớ vết thương càng C sâu
Tự F hỏi anh trái G tim có bao giờ yêu Am em