Anh Am đã nhận ra, thiết F tha ngày qua đến Dm nay tựa mưa ngang E7 qua
Vun Am đắp tình ta trước F khi rời xa, phí Dm công đã yêu vất E7 vả
T-ĐK:
F Yêu một người mang G tính trăng hoa
Khác gì tự Em đâm đầu vào nơi Am khó thoát ra
F Bao lần vì yêu G quá nên tim thứ Em tha. Am
F Yêu nhầm người không G đớn đau bằng
Biết rằng mình Em sai nhưng vẫn cố Am chấp
F Thôi thì xem như G duyên đã đến hồi Em kết. E7
ĐK:
Có ai trên F đời vì yêu G không đớn đau một lần
Nếu G không khổ đau muôn phần vốn Am đâu có phải là yêu
Có ai chưa F từng mù quáng, G không muốn duyên lỡ làng
Đến Em khi mất đi ngỡ ngàng, đớn Am đau riêng mình thở than.
Khóc cho đôi F mình lần cuối, G xong bước đi ngậm ngùi
Vết Em đau khắc sâu ai chùi? bóng Am đêm riêng mình lầm lũi
Bao ân F tình đành vất, G không muốn tin là thật!
Em Thôi chữ yêu cũng đành đem Am cất.
RAP:
Thương F em, có nhiều điều, anh không thể dám tỏ
Chỉ mong G em, mãi bên cạnh anh, cùng sinh một đám nhỏ!
Em là Em bông hồng gai, xước tay
Giờ em đang Am trong vòng tay, với ai
Như là F nắng, chiếu lòng anh, soi tình ta
Đời bạc G trắng, thiếu trầu xa, đôi mình xa
Em Ngước trông em, lên kiệu hoa
Am Lòng vấn vương, ánh chiều tà.
T-ĐK:
F Yêu một người mang G tính trăng hoa
Khác gì tự Em đâm đầu vào nơi Am khó thoát ra
F Bao lần vì yêu G quá nên tim thứ Em tha. Am
F Yêu nhầm người không G đớn đau bằng
Biết rằng mình Em sai nhưng vẫn cố Am chấp
F Thôi thì xem như G duyên đã đến hồi Em kết. E7
ĐK:
Có ai trên F đời vì yêu G không đớn đau một lần
Nếu G không khổ đau muôn phần vốn Am đâu có phải là yêu
Có ai chưa F từng mù quáng, G không muốn duyên lỡ làng
Đến Em khi mất đi ngỡ ngàng, đớn Am đau riêng mình thở than.
Khóc cho đôi F mình lần cuối, G xong bước đi ngậm ngùi
Vết Em đau khắc sâu ai chùi? bóng Am đêm riêng mình lầm lũi
Bao ân F tình đành vất, G không muốn tin là thật!
Em Thôi chữ yêu cũng đành đem Am cất.
RAP:
F Tay cầm tay và say say
Hoa như chơi G đùa với gió và mây
Em Đến rồi lại bước đi, mắt đẫm lệ ướt mi
Am Ngọt ngào nào, chẳng có đắng và cay (cay)
Em F ơi
Xin đừng vội dẫm nát, trái tim nhỏ này trong G anh
Em là tia nắng ấm, là bầu trời đầy trong Em xanh
Bồ Công Anh đang bay trước gió,
Am Như cuộc tình mình, sao thật mong anh
ĐK:
Có ai trên F đời vì yêu G không đớn đau một lần
Nếu G không khổ đau muôn phần vốn Am đâu có phải là yêu
Có ai chưa F từng mù quáng, G không muốn duyên lỡ làng
Đến Em khi mất đi ngỡ ngàng, đớn Am đau riêng mình thở than.
Khóc cho đôi F mình lần cuối, G xong bước đi ngậm ngùi
Vết Em đau khắc sâu ai chùi? bóng Am đêm riêng mình lầm lũi
Bao ân F tình đành vất, G không muốn tin là thật!
Em Thôi chữ yêu cũng đành đem Am cất.
* F Ngọt ngào trong tay bấy lâu G mà mà sao để mất nhau
Em Chuyện hợp tan ai biết đâu Am mà mà sao ôi đớn đau
F Tạ từ nhau chỉ mấy câu G mà mà như trăm vết dao thật Em sâu Am