Nhân duyên dẫn lối cớ sao ta F lại chia phôi
G Nguyện làm kẻ khờ vì yêu mà C chờ em sớm tối
Am Anh như kẻ ngốc mãi đi tìm Dm em trong giấc mơ
G Tình như ý thơ vẫn C yêu em vô bờ.
Chiều hôm nay F mình anh nơi đây
Nhìn từng làn G mây nhẹ trôi theo cơn gió thoảng qua C nhớ em rất nhiều
Am Có khi nào em chợt Dm nhớ về anh
G Hay chỉ là cơn gió thoáng C qua vô tình.
ĐK:
Vì yêu em F anh mới tin rằng
Yêu do duyên số có cố cách Em mấy cũng buông
Am Xa cách mấy cũng Dm gần
Vẫn âm G thầm bên em dù anh trong bóng C tối.
Mãi sau này F anh mới tin rằng
G Yêu do duyên số có cố cách Em mấy cũng buông
Xa cách mấy Am cũng gần
Mãi chung tình dù Dm là bao xa
Vẫn G thầm bên em dù chỉ trong giấc C mơ.