Em bảo Sài C Gòn không thể F có mùa C đông
Mà sao sáng Am nay áo khoác lạnh rực Dm hồng?
Mà sao ngược F gió băng qua Em cầu Bình Am Triệu?
Áp mặt vào G anh, lưng ấm G7 nụ môi C hôn?
Em bảo Sài C Gòn không thể Dm có mùa G đông
Mà sao C, mà sao gió hát trên hàng F cao rắc lá me C vàng?
Gầy Am guộc tàn cây Dm qua kẻ F lá
Xanh xám mây G trời biêng biếc G7 một dòng C sông
Có cơn gió Am mùa nào lạc Dm từ phương F Bắc?
Có cơn mưa Em chiều nào sướt mướt Am phố em G qua?
Đêm xuống Dm thấp giăng hai hàng cây trầm mặc G
Khuya G7 Sài Gòn ai ủ ấm F vai em? C
Thấy cả lung C linh ngời mắt G biếc
Thấy cả môi cười G7 tóc gió bay C
Thấy cả nồng Am nàn ghen đôi F má
Dường G7 như xuân đã về đâu đây! C
Em bảo Sài C Gòn không thể F có mùa C đông
Mà sao ngơ Am ngác ngọn cây Dm bàng
Từng chiếc lá G vàng pha sắc Dm đỏ
Khô khốc lăn tròn nghe tiếng lá cuộn G7 theo chân C
Em bảo Sài C Gòn không thể Dm có mùa G đông
Mùa đông C, mùa đông không có Am ở Sài Gòn Dm
Đã cuối tháng mười hai trời trở lạnh G7
Và em ấm F áp bởi bên C anh, riêng C anh…