Am Ngày mà anh cảm thấy thật Em sự hối hận
Thì chúng ta F đã chẳng G còn giây phút quay C lại G
Am Gạt đi lòng tự ái em chỉ Em mong mình
Chẳng giống bây Dm giờ đã Em sai lại càng thêm Am sai.
2. Am Chẳng một ai trong chúng ta hiểu Em được
Thầm trách nhân F duyên đưa chúng G ta đến nơi xa C lạ G
Ta còn Am thường bỏ qua những lầm Em lỗi trước kia
Níu duyên không Dm thành trái tim chẳng Em thể yêu một Am ai.
ĐK:
Dành hết thanh Am xuân bao lâu cho người mà người có Em thấu
Đôi lời cãi F vã anh muốn rời G bỏ em đi thật C xa G
Dành hết bao Am năm chân thành giờ chẳng bằng người Em mới
Hay vì duyên Dm số đôi ta đến Em đây hết Am rồi.
Hình bóng nơi Am anh lấp đầy khoảng trời trống Em vắng
Tựa làn hơi F ấm mang em trở G lại từ tăm C tối G
Chỉ cần ai Am đó quay lưng hỏi rằng có còn thương Em không
Trả lời hơi Dm thở nơi em vẫn Em còn thương anh đến Am già.
(Am Hãy yêu một ai mà người ta cho em tất Em cả
Dm Níu duyên mà duyên phải Em lòng một người Am khác
Thiệt thà đến Dm mấy cũng G chỉ là đến C đây
Tình như lá F cây hết Dm xanh rồi lại Em lá xa lìa Am cành.)