1. F Vẫn chẳng thể bay qua mênh C mông khoảng cách xa
Những Dm lời hẹn thề hoá cánh bướm Am vụt qua
Hành trình mình Bb yêu nhau C tháng năm thời Am gian đã in Dm sâu
Vụn Gm nát, vỡ A#m tan.
2. F Đến lúc chúng ta ở hai C nơi, hai lối đi
Ánh Dm đèn bật rồi tắt lấp loáng Am ngoài kia
Tự nhiên em Bb bỗng thấy C tiếng khóc gào Am của ngày cách Dm chia
Hiện Gm ra trước C7 mắt.
ĐK:
Người cũ em từng F yêu, giờ này anh nơi C đâu?
Bình yên hay bão Dm giông? Trải qua cuộc sống thăng Am trầm?
Than trách cớ sao thời Bb gian thật tàn C nhẫn đã làm Am ta đổi Dm thay
Để ta đánh Gm mất tình yêu giản đơn rất thơ C7 ngây.
Người cũ em từng F yêu màu hoàng hôn khi C đó
Là thanh xuân của Dm em để em ôm mãi thương Am nhớ
Có lẽ trót yêu trời Bb xanh tự do C ấy nên diều Am đứt sợi Dm dây
Tự do cũng Gm chỉ là bản A#m năng chẳng thể C7 yêu cũng không thể F hận.
3. F Hóa ra chúng ta lớn lên C khi biết nói câu xa Dm rời
Rồi mình sẽ sớm chấp nhận Am thôi
Tình nồng trao Bb quyến luyến C đến cuối cùng Am cũng phải lãng Dm quên
Dù Gm cho nước C7 mắt.
ĐK:
Người cũ em từng F yêu, giờ này anh nơi C đâu?
Bình yên hay bão Dm giông? Trải qua cuộc sống thăng Am trầm?
Than trách cớ sao thời Bb gian thật tàn C nhẫn đã làm Am ta đổi Dm thay
Để ta đánh Gm mất tình yêu giản đơn rất thơ C7 ngây.
Người cũ em từng F yêu màu hoàng hôn khi C đó
Là thanh xuân của Dm em để em ôm mãi thương Am nhớ
Có lẽ trót yêu trời Bb xanh tự do C ấy nên diều Am đứt sợi Dm dây
Tự do cũng Gm chỉ là bản A#m năng chẳng thể C7 yêu cũng không thể F hận.