Am Thương em, rồi biết đến Em khi nào vơi
Biết F đến khi nào biển G sẽ chạm tới chân C trời
Am Thương một người phải mất bao Em lâu để quên
Phải mất bao Dm lâu để trái tim Em ta êm Am đềm.
Tình như F cơn bão lớn đi G qua, xô nghiêng Em hết yêu thương vỡ Am òa
Dm Xô nghiêng cả thời niên G thiếu nửa đời xót C xa
Bầu trời F kia dẫu lớn bao G la, chẳng thể Em thấy nơi đâu là Am nhà
Dm Chỉ sót lại chút ký Em ức chiều Am qua.
Người trao F ta lỡ mối tơ G vương, tự hờn Em trách cuộc sống sao Am quá vô thường
Mây Dm sát chân trời mà G sao tay chẳng kịp C với
Biển trời F ơi nỗi nhớ mênh G mông biển trời Em khóc như muốn vỡ Am tan trong lòng
Dm Mưa thay giọt nước Em mắt nơi Am biển đục trong.