1. G Mỗi ngày của em khép lại D bằng cảm giác bất an
F Mỗi đêm em trằn trọc cùng những C nỗi cô đơn ngập tràn
Cm Những tin nhắn thưa dần D những quan tâm thờ ơ
Am Tiếng yêu bỗng lạ lẫm không như ngày D xưa.
2. G Ô cửa vuông còn vương thêm D nhiều hạt mưa phất phơ
F Mỗi em ôm cuộc tình với những C nỗi lo âu vẩn vơ
Cm Nếu có ngày vụn vỡ Bm chắc không ai bất Em ngờ
Niềm Am tin trong em đã D7 chết từ bao G giờ.
ĐK:
Vì em chưa C bao giờ khóc nên anh cứ nghĩ em G không buồn
Em chưa Am bao giờ khóc nên D em tổn thương anh chẳng G coi là điều bận tâm
Vì em chưa C bao giờ khóc anh nhẹ lòng mỗi khi nghe Bm câu "em ổn mà" phải E7 không?
Tại anh vô Am tư chẳng để tâm hay D em chẳng đáng quan G trọng?
3. G Em thường nép mình trong những D khoảng trời riêng khóc thôi
F Thế nên anh chẳng thế thấy nước C mắt em đã từng rơi
Cm Em vẫn luôn tìm cách Bm anh chỉ tìm lý Em do
Tình Am yêu trong ta cứ C thế dần phai G mờ.
ĐK:
Vì em chưa C bao giờ khóc nên anh cứ nghĩ em G không buồn
Em chưa Am bao giờ khóc nên D em tổn thương anh chẳng G coi là điều bận tâm
Vì em chưa C bao giờ khóc anh nhẹ lòng mỗi khi nghe Bm câu "em ổn mà" phải E7 không?
Tại anh vô Am tư chẳng để tâm hay D em chẳng đáng quan G trọng?
* C Điều gì khiến chúng B7 ta ngày càng cách Em xa, em không biết A nữa
Kết Am thúc bằng một nỗi C đau, còn hơn nỗi D đau chẳng thể kết thúc. Eb
Tăng tone C -> C#
ĐK:
Vì em chưa C# bao giờ khóc nỗi đau em giấu riêng trong G# lòng F7
Em chưa A#m bao giờ khóc khi Eb hai chúng ta có cuộc G# tình mình em vun đắp
Vì tình yêu C# luôn là thế ngỡ là mãi mãi nhưng sau Cm cùng chẳng thể đến với F7 nhau
Từ nay em A#m không còn bận tâm anh Eb không còn đáng quan G# trọng
Từ nay anh A#m không cần bận tâm Eb
Em sẽ G# buông !