1. C Hôm nay con lỡ lời làm mẹ buồn biết Em bao
Lỡ thốt ra: Mẹ Am hiểu con không
Sóng gió luôn tại F con bắt đầu.
C Mẹ không than thở dù con chẳng lớn Em khôn
Những khó khăn chẳng Am ai gánh nổi
Đêm lệ nhòa nhưng giấu Fm con.
C Nhìn Mẹ sớm khuya
Xót xa nhưng Em vờ say giấc ngoan
Bước chân mẹ Am vừa quay đi
Tim lại thoi thóp bất E7 an.
ĐK:
Ngạn ngữ bao Dm la ngàn nghĩa sâu G xa gói sao cho C tròn ngần ấy nghĩa F nặng
Về những gian Dm nan mẹ đã thay G cha dệt tương lai C con
Vì giấc mơ Dm con, mẹ đã cam G tâm giấc mơ của C mẹ họa G bằng nước D mắt.
F Vì mẹ chỉ muốn khắc trong G con những khoảnh khắc mẹ mỉm Am cười
Dm Mà con chẳng thể lớn Em khôn cứ vô hồn vô Am tâm.
2. C Con đã khóa tim mình từ ngày con lớn Em lên
Khoảng trống vô tình Am hiện trong con
Đã làm mẹ buồn biết Fm bao.
C Trở trời giữa đêm
Tiếng ho nhẹ, Em càng lo lắng hơn
Chính bản thân mình Am còn yếu ớt
Vậy thì mẹ sẽ thế E7 nào.
ĐK2:
Ngồi dưới cơn Dm mưa, ngày ấu thơ G xưa ngóng trông bên C thềm hình bóng quen F thuộc
Màu tóc nhung Dm của mẹ đã phai G phôi vì con, đánh C đổi
Một bát cơm Dm vơi mình sẻ chia G nhau với con mãi C là một G đời ấm D áp.
F Dù cho chốn ấy đã xa G xôi nhưng con luôn gọi là Am nhà
Dm Thời gian ngắn ngủi ở bên Em nhau nhưng không bao giờ trở Am lại.
Tăng tone Am -> A#m
ĐK3:
Cầu ván đong D#m đưa hòa lẫn câu G# ru sẽ có một C# ngày tan biến trong F# lòng
Sợ phải nghe D#m câu hò tiễn đưa G# ai để lại khoảng C# trống
Mù quáng xa D#m xôi tìm kiếm hư G# danh dỏ quên một C# người hiện G# thân lẽ Eb sống.
F# Sợ ai đó hứa bên con G# nhưng không bao giờ về A#m nhà
D#m Sợ ai đó hóa ngôi sao Fm dõi theo con từ trên A#m cao.