1. C Phải chăng em là D kẻ si Em tình
C Tự làm sâu vết D thương của G mình
C Cứ nghĩ đến vì anh lòng Bm em thấy sao thêm Em buồn
Mà Am chẳng thể cố lau Bm đi những giọt lệ Em tuôn.
2. C Một ngày thiếu vắng D anh hiu Em quạnh
C Sầu nơi đâu cứ D đến vây G quanh
C Em chẳng thể nào quên được hình Bm bóng của người từng Em thương
Giờ dần Am xa theo những khói Bm sương mịt Em mờ.
ĐK:
Giờ đây anh C đã có D ai trông mong đợi Em chờ
Còn em bơ C vơ lạc mình D giữa muôn vàn nỗi G nhớ
Lặng thầm C bước trong mắt D rơi biết anh Bm giờ đã xa chân Em trời
Am Chỉ còn lại Bm ký ức một Em thời.
Người giờ đã C xa nhưng trái D tim em chưa thể Em quên
Một người khi C xưa đã yêu D em chẳng hề đong G đếm
Vì ai đã C đến cướp mất đi D anh trong lúc Bm yêu thương kia vẫn Em còn
Để Am giờ mình em gom Bm hết nỗi Em buồn.