1. Em Người miền Trung, cơ cực thiếu túng
G Muối trắng mặn, nắng gió khô cằn
Những tháng C ngày lao đao, lòng hư hao, cồn Am cào
Em Người Miền Trung, vất vả nao núng
G Mưa gió nhiều, thương chốn quê nghèo
Lũ C kéo nhau đi về, ê chề
Đứa trẻ: Hỏi Am cha đâu mẹ?
ĐK:
Thương Em xót quê ta, bão D lũ phong ba
Tan G hoang cửa nhà, ruộng Em vườn tàn tạ
Tiếng Am khóc tang thương, nơi chốn quê hương
Con thấy tuyệt vọng, nhoi nói trong lòng
Đã Em bấy nhiêu năm, bão D cứ ghé thăm
Cướp G đi tiếng cười, hạnh Em phúc muôn người
Giữa Am chốn mênh mông, mẹ mãi đứng trông
Nhưng chẳng Em thấy con về
Ôi thương người miền Trung.
2. Em Giờ tha hương, xứ lạ muôn phương
Lòng G thì luôn hướng về đất miền Trung
Thương C đôi vai gầy, thương bao tháng ngày, mệt Am nhoài
Em Giọt mồ hôi, lưng áo mẹ đầy vơi
G Nghĩ về cha nước mắt con cứ rơi
Lam C lũ quanh năm, sao nỡ nhân tâm
Ông trời Am ơi.
ĐK:
Thương Em xót quê ta, bão D lũ phong ba
Tan G hoang cửa nhà, ruộng Em vườn tàn tạ
Tiếng Am khóc tang thương, nơi chốn quê hương
Con thấy tuyệt vọng, nhoi nói trong lòng
Đã Em bấy nhiêu năm, bão D cứ ghé thăm
Cướp G đi tiếng cười, hạnh Em phúc muôn người
Giữa Am chốn mênh mông, mẹ mãi đứng trông
Nhưng chẳng Em thấy con về
* Em Gió mưa thét gào, C tiếng lòng nhói đau
G Cơ cực trăm phần, xót xa vạn lần
C Thương quê tôi, tôi Am thương quê tôi.
Em Người miền Trung, quen dần mưa nắng
Khốn G khó âu lo, chồng chất bộn bề
Thế C nhưng nơi đó, tôi luôn tin yêu tìm Am về.