1. Em Có cơn đau nào, em Bm chưa C từng nếm
Em Biết bao thăng trầm trong D đêm, trở thành một Am chiếc gối ngủ ru D êm
Rồi em Am khóc, em B có còn gì nữa đâu Em anh
Em yêu G anh vì em thấy chân C thành từ đôi D mắt
Rồi lại Am khóc, tiếng B khóc hoà mình với cơn Em mưa
Đôi khi D trăng bị che A bởi mây mờ
Và cuộc D đời chẳng như C thơ. D
ĐK:
G Những kí ức hôm qua đẹp D quá B7
Sợ ngày Em tay anh đan tay ai, em gồng mình D bước qua G
Vị C trí anh ở trong tim D em
Còn vị Bm trí em tự phải Em đi tìm
Thà rằng Am yêu trời cao, rộng F lớn bao la ân D tình
Em quên yêu bản thân Em mình.
2. Cười như Am thế nhưng em B có còn gì nữa đâu Em anh
Em yêu G anh vì em thấy chân C thành từ đôi D mắt
Rồi em Am nhớ, nỗi B nhớ hoà mình với cơn Em mưa
Đôi khi D trăng bị che A bởi mây mờ
Đừng dại D khờ C nữa. D
ĐK:
G Những kí ức hôm qua đẹp D quá B7
Sợ ngày Em tay anh đan tay ai, em gồng mình D bước qua G
Vị C trí anh ở trong tim D em
Còn vị Bm trí em tự phải Em đi tìm
Thà rằng Am yêu trời cao, rộng F lớn bao la ân D tình.
* Em Xếp ngay ngắn bao nhiêu niềm Bm đau vào trong tim mình
Chuyện yêu Am đương nào ai biết trước, vì lòng D tin làm tim ta xước.
Tăng tone G -> A
ĐK:
A Có khoảng cách không xa mà chẳng thể E thứ tha
Từng lầm F#m lỗi chất chứa tháng tháng năm năm tình mình E tối A tăm
Chẳng D có ai đón em E đi
Chẳng C#m có ai đưa em Fm về
Chuyện Bm buồn em mang đi E theo như làm hành A trang
Chẳng D có ai biết em E đau
Chỉ C#m thấy môi luôn mỉm F#m cười
Chuyện Bm buồn em mang đi E theo như là hành A trang.