Nặng Am nhất có lẽ là chữ Em thương
Những câu Dm7 chuyện đã cũ làm G ta cứ hoài vấn C vương
Riêng F tôi đau lòng bởi chữ Em7 tưởng
Tưởng thật Dm7 lòng tưởng Em7 em thật sự Am thương.
Mới cảm Am nhận một vài tia nắng để rồi Em hứng chịu cả cơn mưa
Cứ lo Dm7 lắng rằng người ướt G7 áo nghoảnh lại mới C thấy mình là người ướt lòng
Chút nắng F vàng mong manh sao đủ để có Em7 thể góp nên thành mùa hạ
Chút Dm7 tình xa lạ sao có thể giữ lòng dạ người E7 ta.
ĐK:
Tưởng rằng là người là người duy F nhất nào biết là nhất thời
Tưởng đâu là thấu Em7 hiểu nào biết là hiểu lầm
Tưởng đâu nhận Dm7 được yêu thương ngờ G7 đâu lại là thương C hại
Có chung một quá F khứ nhưng lại có hai tương lai
Dưới chung một bầu Em7 trời một người đau người hạnh phúc
Có chung một kỷ Dm7 niệm một người Em7 nhớ kẻ vội lãng Am quên.
Mình trả cho nhau về F đúng vị trí của số phận
Đã không thể bước Em7 chung hạnh phúc ở cuối đường
Chúng ta hai Dm7 đứa trẻ dại phải lòng G7 nhau ở độ tuổi thanh C xuân
Rồi mình sẽ phải F khóc vì thứ mình mỉm cười
Nắn nót cho Em7 nhau để trưởng thành theo năm A7 tháng
Đến cuối cùng Dm7 nhường sự hoàn hảo Em7 đó cho người đến Am sau.