1. F Chẳng phải là duy nhất, cũng Em chẳng phải là tất cả
Dm Ta là gì của G nhau em C ơi
F Gọi là người chung gối, nào phải Em đâu chỉ là lừa dối
Dm Ta tạm thời bước Em chung đoạn đường mà Am thôi.
2. F Đèn mờ dần hiu hắt, lạc lối Em trong u mê trò chơi
Dm Chẳng thể giữ cũng G không thể C buông
Người F gieo thêm bao lần vết xước, ta Em cứ khâu lại từng Am vết thương
Ta Dm chẳng chung đường cũng Em không thể nào chung Am hướng.
ĐK:
Mình gọi Am nhau hai chữ nghĩa tình để rồi đêm Em đến ôm lấy bóng hình
Dm Không cùng chung bến G bờ, sao cứ C thương thương rồi nhớ nhớ
Giật mình tỉnh Am giấc có lẽ dừng lại ngộ nhận đã Em sai sao còn yêu mãi
Một Dm đóa hoa hồng có Em gai nên chẳng thể Am hái.
Gọi thầm tên Am nhau chỉ dám mập mờ là gì của Em nhau sao cứ tôn thờ
Mình Dm chẳng thể nào có G đôi, kẻ dối C gian yêu người gian dối
Nhìn về quá Am khứ quên đi hiện tại chuyện tình trái Em ngang sao còn ngang trái
Lữ Dm khách qua đường lỡ Em thương một người vấn Am vương.