1. Anh vẽ Am một bông hồng màu đỏ, em lại Em vẽ nên cây xương rồng
Dm7 Anh hết lòng bày G tỏ để rồi gai C đâm sâu tận bên trong
F Người đi gom hạnh phúc còn Em anh thì nhặt nỗi Am buồn
Nên Dm7 bên người trời nắng Em7 đẹp bên anh lòng Am mưa tuôn.
2. F Thật lòng anh không biết Em nỗi đau nào lớn Am hơn
Dm7 Là nhớ em da G diết hay ngu C ngơ trong nỗi cô đơn
F Kẻ lụy tình u mê trao hết trái Em tim như một trò hề
Dm7 Người chỉ cảm động thôi chứ người E7 không thương.
ĐK:
Mình cứ như Am hai đường thẳng song song đích đến chẳng Em có một tia hy vọng
Hạnh phúc lúc Dm7 có lúc không lòng vòng G mãi tôi hoài trông C ngóng
Liều thuốc nào Am chữa căn bệnh tình si nhắm mắt cứ Em thấy em trong tâm trí
Tự chính ta Dm7 làm ta đau tự chính Em7 ta đa tình ngu Am si.
Thật ngốc khi Am tương tư một cô gái hạnh phúc với Em tôi sao thật ngang trái
Một đóa hoa Dm7 vun vén trồng nhưng chẳng G ngăn được người khác C hái
Người bước với Am ai trong cơn mưa ngâu bão giông trong Em lòng chỉ mình tôi thấu
Một chiếc ô Dm7 có ba người người dư Em7 thừa là người ướt Am mưa.