1. Cơn mưa nặng Em thêm, cố giấu nỗi đau trong D tim
Duyên trần đã tan, ôi nhân gian bỗng chốc điêu G tàn
Tận chốn âm Em ty thôi quên đi còn tiếc thương D gì
Người về nơi chốn thiên Bm bồng sao tim Mạnh D Bà còn Em trông.
2. Nguyệt hạ tiên Em nhân đôi tay nối dây lương D duyên
Cô đơn thân tàn phong Bm kín Mạnh Bà cắt đi tơ G tình
Đọng lại nơi C đây lạnh lẽo tám giọt sầu D cay
Mong sao uống bát canh Mạnh Bm Bà đời quên hết nhân Em sinh.
ĐK:
Trời đất gieo bao cuồng Em phong nhân gian chốn hoa Bm mộng dần tàn
D Chia ly ái tình vỡ G tan
Gục ngã nơi bờ tăm C tối than van hỏi cố D nhân còn màng
Phận hồng Bm nhan con tim vụn D vỡ ngỗn Em ngang.
Tận đáy vong xuyên nàng Em vùi chôn sâu chấp mê Bm ngày trùng phùng
D Bỉ ngạn hoa khóc theo G cùng
Đời kiếp ai người ngâm C mãi khúc ly ca xót D xa nay hoá thân già
Uống canh mạnh C bà liệu có D quên bóng Em chàng.
* Hỏi Em ai hoá bi sầu tình D duyên
Uất C hận bóng D trăng ngã G nghiêng
Hẹn Em nối dây tơ hồng trọn D đôi
Trùng Bm dương giờ hai D hướng ngược Em lối.