1. Cũng vì chữ Am tình chữ nghĩa, trọn Em phu thê
Cãi cha bỏ F mẹ xa G xứ, rời C xa quê
Ngỡ đi theo Am người mình thương, hạnh Em phúc vô thường
Cùng bên F nhau, ta đắp G xây duyên Am tình.
2. Nào ngờ Am đâu, những chuỗi ngày Em vui chưa bao lâu
Cũng F tới những ngày bão G giông kéo C về
Vậy mà ai Am vô tâm, bỏ mặc em Em nơi xứ người
Một người con F gái, chẳng biết nên G khóc hay Am cười.
ĐK:
Người đi có Am nhớ, cô gái bên Em mình lúc khó khăn
Gian nan chẳng F than, nắng G mưa chẳng C rời
Người đi có Am nhớ, câu nói muôn Em đời luôn ở bên
Nhưng bây giờ F đây khổ đau chỉ G em một Am mình.
Nhiều ngày gian Am khó, anh cũng thay Em lòng rồi bỏ đi
Tham phú phụ F bần trách G sao được C hết
Phận em con Am gái, nhưng đã sai Em lầm yêu phải anh
Thanh xuân dở F dang, nỗi đau viết G ra từng Am trang.
3. Am Xa em rồi anh có thấy Em vui hơn không nào
Còn F nhớ cô gái ở G bên ngày C nào
Am Thuở còn nghèo khó cùng hẹn Em đi đến mai sau
Giờ đây êm F ấm chắc đã quên G rồi còn Am đâu.
ĐK:
Người đi có Am nhớ, cô gái bên Em mình lúc khó khăn
Gian nan chẳng F than, nắng G mưa chẳng C rời
Người đi có Am nhớ, câu nói muôn Em đời luôn ở bên
Nhưng bây giờ F đây khổ đau chỉ G em một Am mình.
Nhiều ngày gian Am khó, anh cũng thay Em lòng rồi bỏ đi
Tham phú phụ F bần trách G sao được C hết
Phận em con Am gái, nhưng đã sai Em lầm yêu phải anh
Thanh xuân dở F dang, nỗi đau viết G ra từng Am trang.
* Phận con Am gái, như con thuyền Em chạy với nước non
Thanh xuân chớm F tắt đến lúc cũng G phải héo C mòn
Chỉ trách Am ta, khi xưa tin Em nhầm lời bướm hoa
Giờ đây đau F đớn ôm bao đau G lòng sao xót Am xa.
Am Biết trái đắng vì ta đã yêu sai lầm
Em Biết chẳng tốt tim đã khóc trong âm thầm
F Vết thương khắc G sâu hằn C mãi
Một lần này Am thôi nhé quá khứ gửi Em hết vào mây trời
Nhờ gió cuốn F trôi đi hết vết G thương lòng Am tôi.