1. Phút giây gặp C người mang vấn vương gieo mầm trong G kiếp sống vô thường
Thầm thương trộm Am nhớ long lanh lấp lánh như ngàn ánh Em dương
Chỉ xin một F kiếp nắm tay người chẳng ngại năm Em tháng hay duyên Am trời
Vẹn nguyên cảm Dm xúc như ban đầu bao hẹn thề đắm G say
2. Thế nhưng đời C là những hố sâu thu tàn đông G đến gieo u sầu
Thôi thì thầm Am chúc đôi ta hạnh phúc nhưng ở kiếp Em sau
Tựa đầu nhìn F cánh hoa nhẹ G rơi trong lòng mang Em đớn đau muôn Am đời
Tưởng rằng sẽ Dm mãi không xa rời ai ngờ lại chơi G vơi.
ĐK:
Trời ban mộng F ước uyên ương cớ sao G em tổn thương
Chìm Em đắm tương tư em không Am màng gió sương
Dm Nào ngờ đâu gương G vỡ, em mang chịu C ngàn vết thương.
Thở than tình F ái nhân gian vốn dĩ G không hề đáng
Làm Em trái tim nát tan Am bao ngày tháng
Dm Do là em mù G quáng hay người quá phũ C phàng.
3. Đến bên rồi C vội đi rất nhanh không màng trăng G sáng hay đêm lạnh
Mang lời hẹn Am ước kia tan theo gió để rồi thở Em than
Mùa hoa chỉ F đến một lần G thôi nhưng lại không Em biết cách trân Am trọng
Phải chăng khi Dm đánh mất đi rồi mới ngẩn ngơ trông G mong.
ĐK:
Trời ban mộng F ước uyên ương cớ sao G em tổn thương
Chìm Em đắm tương tư em không Am màng gió sương
Dm Nào ngờ đâu gương G vỡ, em mang chịu C ngàn vết thương.
Thở than tình F ái nhân gian vốn dĩ G không hề đáng
Làm Em trái tim nát tan Am bao ngày tháng
Dm Do là em mù G quáng hay người quá phũ C phàng.
ĐK:
Trời ban mộng F ước uyên ương cớ sao G em tổn thương
Chìm Em đắm tương tư em không Am màng gió sương
Dm Nào ngờ đâu gương G vỡ, em mang chịu C ngàn vết thương.
Thở than tình F ái nhân gian vốn dĩ G không hề đáng
Làm Em trái tim nát tan Am bao ngày tháng
Dm Do là em mù G quáng hay người quá phũ C phàng.