1. Màn sương giăng Am lối, gió reo lưng chừng C đồi, bóng loang trong ngõ Am tối
Cầm Dm tay níu F áo, một đôi giây Dm nữa để cho mình còn gần Am nhau
Trời đêm lên Dm cao, muôn Am cỏ cây lao E7 xao thấu chăng chuyện Dm tình
Xa nhau không G đành, gạt dòng nước E7 mắt giữa đêm trường tàn Am canh.
2. Một người ngoảnh Am đi, mắt rưng rưng bùi C ngùi, dấu tâm tư mà Am vui
Chờ Dm nhau mãi F mãi, giờ đây xa Dm cách để sum vầy một ngày Am mai
Dù đường chông Dm gai, nhưng Am đã mang thân E7 trai chí nơi sa Dm trường
Mai anh có G về, là khi đất E7 nước thắm đôi bờ vạn tình Am thương.
ĐK:
Em ơi chớ A buồn, để phai D tàn lứa tuổi đôi A mươi
D Đâu riêng G mình nghe tình C yêu non sông đáp A lời
Dù rằng đời C không êm trôi, ngày về còn G đang xa xôi
Trên bước quân Em hành, G chỉ có bóng E7 hình của mình em Am thôi.
3. Gửi vội dòng Am thư với con tim đợi C chờ góp trăm thương nghìn Am nhớ
Và Dm nụ hoa F thắm lòng em thêm Dm ấm bước qua đêm lạnh mùa Am đông
Người đi xa Dm vắng, mấy Am mùa mai bung E7 trắng trắng trinh lời Dm thề
Đến khi anh G về, nụ hoa xưa E7 ấy nở trong lòng một bàn Am tay.