1. Thế Bm7 gian rộng E7 lắm, ai Am7 à
Mình có Gm7 duyên gặp C7 nhau giữa Fmaj7 đời
Một Em đôi mắt Am7 cười, từng Dm7 khiến tim anh rụng G rơi
C7 Ngày đó, Bm7 em mang E7 trái tim Am7 đau
Và vết Gm7 thương, nay C7 anh đã Fmaj7 khâu
Là người Em duy nhất Am7 ở, cạnh Dm7 bên em lúc u G sầu.
T-ĐK:
Fmaj7 Sao lại thật C7 khó, để Dm7 có trái tim của C7 em?
Fmaj7 Sao lại thật Em khó, để Dm7 được sánh bước bên G em?
ĐK:
Đành ngậm ngùi C7 đứng từ sau, nhìn E7 ngắm thật lâu
Cả Am7 khoảng trời thanh xuân sắc C7 màu
Anh đã từng Fmaj7 xem là phước báu, để Em tâm hồn nương Am7 náu
Dm7 Giờ thì còn gì nữa G đâu.
Vậy là từ C7 nay về sau, chẳng E7 thể cạnh nhau
Người Am7 sẽ cùng em bạc mái C7 đầu
Chẳng thể là Fmaj7 anh được may mắn, Em cho dù cố Am7 gắng
Nhìn Dm7 ai kia tay trong G tay giấc mơ của C anh.
2. Thế Bm7 gian đầy E7 rẫy thương Am7 đau
Và chúng Gm7 ta từng C7 rất thương Fmaj7 nhau
Vậy mà Em sau tất Am7 cả, mình Dm7 chẳng thể là của G nhau.
T-ĐK:
Fmaj7 Sao lại thật C7 khó, để Dm7 có trái tim của C7 em?
Fmaj7 Sao lại thật Em khó, để Dm7 được sánh bước bên G em?
ĐK:
Đành ngậm ngùi C7 đứng từ sau, nhìn E7 ngắm thật lâu
Cả Am7 khoảng trời thanh xuân sắc C7 màu
Anh đã từng Fmaj7 xem là phước báu, để Em tâm hồn nương Am7 náu
Dm7 Giờ thì còn gì nữa G đâu.
Vậy là từ C7 nay về sau, chẳng E7 thể cạnh nhau
Người Am7 sẽ cùng em bạc mái C7 đầu
Chẳng thể là Fmaj7 anh được may mắn, Em cho dù cố Am7 gắng
Nhìn Dm7 ai kia tay trong G tay giấc mơ của C anh.
Tăng tone C -> C#
ĐK:
Đành ngậm ngùi C#7 đứng từ sau, nhìn F7 ngắm thật lâu
Cả Bbm7 khoảng trời thanh xuân sắc C#7 màu
Anh đã từng F#maj7 xem là phước báu, để Fm tâm hồn nương Bbm7 náu
Ebm7 Giờ thì còn gì nữa G# đâu.
Vậy là từ C#7 nay về sau, chẳng F7 thể cạnh nhau
Người Bbm7 sẽ cùng em bạc mái C#7 đầu
Chẳng thể là F#maj7 anh được may mắn, Fm cho dù cố Bbm7 gắng
Nhìn Ebm7 ai kia tay trong G# tay giấc mơ của C# anh.