Biết hoa sẽ Cm tàn dẫu còn tươi Bb thắm
Biết là vụn Gm vỡ cớ sao chẳng Cm tin
Thoáng trên vành Fm môi nụ hôn đã phai Gm mờ
Ân tình đi qua Bb ngõ xa cách muôn trùng Gm mây.
Cắt đôi nghĩa Cm tình rót đầy trong Bb chén
Men nồng say Gm đắm uống cho cạn Cm ly
Tửu vô hồng Fm nhan giọt đắng giọt lại Gm cay
Sầu dâng lên muôn Gm nơi chẳng biết gửi vào Cm đâu.
Còn Fm ai cùng say cùng Bb tâm giao nữa không
Chỉ G# thấy rất trống vắng nơi Gm tận sâu cõi lòng
Rượu Fm ngon tình son mùi Bb hương vây lấy thân
Ngọc G# lan hoa tuôn rơi hữu Gm ý.
ĐK
Màu Cm áo phất cánh bướm vội Bb bay đi mãi thôi
Còn G# chẳng chút luyến tiếc có Gm chăng đời ngao ngán
Bb Đất khách chôn giấu mối Gm tình nằng hai vai
Bb Trăm năm hừng đông nào ai Gm có biết đến ai
Cm Trăng vẫn mở cửa đòi Bb thơ ta mỗi khi
Rượu G# ấy vẫn ngây ngất mãi Gm nhưng tình không đến
Bb Rượu sầu một mình Gm7 tri kỷ nào có bao Cm người.