Mười đóa sen Em thơm quê mình Đồng Lộc
Hóa thân B7 thành huyền thoại Ngã Em Ba
Đi ra đi Am vô nơi mô nỏ Em biết
Mười chị G sống quên mình C thác nằm lại B7 trọn tình với Em quê.
Có B7 phải còn vương Em vấn, riêng D tư còn vương G vấn
Và Am còn nhiều tâm C sự nên nắng gió quê D mình cứ Em cười cứ B7 reo
Em Em gửi lược gương Am đây, bồ kết F đây bến sông C xưa còn G đợi
Về mà tắm gội cho mượt B7 tóc thơm mà nhắm Am dung nhan mãi G mãi
Tuổi thanh B7 xuân dẫu hy Am sinh mà bất Em tử
Nên quê D mình trang sử còn C ghi ơ G hơ B7
Ơi dòng Em La, dòng G La, ơi ngọn Am núi Hồng F Lĩnh
Ru C ai, ru ai mà G ngọt thương ai, thương D ai mà B7 cứ rưng Em rưng
* Ơi Hà Em Tĩnh, Hà G Tĩnh trong điệu Am hát giận F thương
Thông xanh reo C ca Đồng Lộc sen thơm, sen D thơm mười B7 đóa sen Em thơm
Sen Am thơm mười B7 đóa sen Em thơm