Biển C vắng hoàng hôn không bóng F người
Mờ xa đôi cánh chim rã C rời
Cát Em vàng đâu gót chân tình F nhân
Hờ Dm hững mây buồn vương theo G7 gió.
Chợt C thấy hồn miên man nỗi F sầu
Niềm đau vây kín quên nụ C cười
Sóng Em còn xô mãi bên bờ F xa
Người Dm đã quên G7 rồi tôi vẫn C thương.
F Xưa em bảo Dm rằng Em yêu nhau thật Am lòng
Đừng đem gian A7 dối lên đôi Dm môi
F Cho nhau nụ Dm cười, Em cho nhau cuộc Am đời
Dm Tình mình muôn G7 kiếp không hề C phai.
Tình C đó giờ đây xa khuất F mờ
Đường đời muôn lối chân mỏi C mòn
Khóc Em thầm cho kiếp thân lẻ F loi
Biển Dm vắng riêng G7 mình ta với C ta.