Hò ơi! Chắc tại em ở Cái Răng nên hàm răng em trắng đẹp
Vậy chứ anh không có lại gần sao biết áo em thơm rơm
Chứ không liếc không ưa thì làm sao người ta dám tỏ tường
Thì làm sao dìa Phụng Hiệp, hò ơi! Làm sao dìa Phụng Hiệp
Hai đứa mình hứa đôi
Mình cũng thương C nhau như những người thương Em nhau
Mình cũng G xôn xao khi D nắm tay lần Am đầu
Mình cũng ước D ao cho dài thương mến Am nhau
Mình cũng xa C nhau cho tâm tình thương Em đau
Trời nước năm G xưa nên gió D mưa ở trong Am lòng
Biển núi ngăn D sông tan nát Em câu chờ Am mong
Anh thương C em là thương Am biết mấy cho D vừa
Tại Am trời, trời làm D mưa, tại mây theo gió cứ đong Am đưa
Chứ em thương C anh, chiều kia láo mẹ gạt Am cha
Tại C con bù mắt nó bay Am qua, em G sa ngấn Em lệ nhớ người ở Am xa.
Anh thương C em dầu xa chín Am ải quan D sầu
Dầu Am người là người biệt D sâu, dầu trăm năm nữa cứ mưa Am ngâu
Chứ em thương C anh từ Em câu vọng cổ năm E7 xưa.
Em ơi! Nếu phải xa em xa ruộng lúa thơm rơm thiếu trăng vàng Long Mỹ
Tình vẫn không phai, mà đời còn muốn làm con sóng nhảy, nhảy xô lên tình đẹp buổi xuân thì
Tình đẹp Hậu Am Giang anh cùng F em xin giữ cho Am bền
Đẹp như bông D lúa chín con Am sông phù sa thơm F phức
Như Am áo mặc thơm mùi F rơm, cho Em tình là tình mong G manh
Ới ơi Em tình theo con nước Am lên, cho Em tình là tình thêm G xanh
Ới ơi Em tình duyên em với Am anh