1. Anh đi Am rồi mình G em về dưới C mưa
Chợt E7 nghe thành phố thở Am dài
Bỗng G dưng lòng mình se C lại
Em u F hoài thương kỷ niệm E7 xưa
Xa xôi Dm rồi G chìm theo cơn C mưa.
Anh đi Em rồi mình em về bơ F vơ
Nước mắt Em rơi như hạt sương Am buồn
Xót G xa dâng buốt lạnh tâm F hồn
Xa anh Em rồi đời em chiếc bóng
Em đâu E7 hiểu tâm hồn đàn Am ông. G
ĐK1:
C Ôi đàn Em ông là vùng trời lắm Am mộng
Ôi đàn Dm ông là đại dương biển F rộng
Ôi đàn G ông là dòng sông nông C cạn
Là người Em già người em bé ngây G ngô
Là linh E7 mục là quỷ dữ hung Am hăng Dm G
C Ôi đàn Em ông là loài tình cuồng Dm si
Ôi đàn G ông là mật ngọt hiểm C nguy
Ôi đàn Em ông là hẹn thề rồi Am quên
Là thỏa mộng rồi G xa
Là vỗ Em về là E7 trăng gió phong Am ba.
2. Yêu anh Am rồi đời G em chỉ có C anh
Từ E7 khi tình lỡ mộng Am đầu
Người G đi một người khóc C sầu
Em như F loài chim nhỏ bị E7 thương
Chim sợ Dm hoài G cành cung vô C tư.
Xa anh Em rồi hỏi em còn yêu F ai
Vết tích Em xưa chưa nhạt tên Am người
Ái ân G xưa hương lạnh tro F tàn
Nghe mưa Em sầu từng đêm phố vắng
Em hỏi E7 lòng em hận đàn Am ông.
ĐK2:
C Ôi tình Em yêu là vùng trời bất Am tuyệt
Ôi tình Dm yêu là dòng sông vĩnh F biệt
Ôi tình G yêu là niềm đau khôn C tận
Là địa E7 đàng là thung lũng trăng G sao
Rồi hoang E7 tàn rồi đổ vỡ thương Am đau Dm G
C Ôi tình Em yêu là loài tình cuồng Dm si
Ôi tình G yêu tựa mật ngọt hiểm C nguy
Ôi tình Em yêu là một người tìm Am đi
Rồi một người tìm G quên
Người hững Em hờ người E7 thương nhớ bơ Am vơ.