1. Đôi lúc ta A buồn hơn bến Em sông
Đời trôi A qua như tiếng muôn Em trùng A Em
Đôi lúc ta A buồn hơn cỏ Bm dại
Cuộc tình xưa khua thức khi Em mai.
Đôi lúc ta A cười môi rất Em khô
Lòng quạnh A như trăng rãi hiên Em nhà A Em
Đôi lúc đường A về quê mịt Bm mù
Ngựa hồ như đứng hí thiên Em thu.
ĐK:
Có lẽ ta A buồn hơn ta Em buồn
Bày dòng B đời F#7 trôi đạt mấy B hàng
Và người bây giờ nằm soi trăng Am cũ
Nhớ gì ta B không có F#7 nhớ gì ta B7 không?
2. Có lẽ ta A về ai biết Em đâu
Trồng vàng A hoa trên núi sương Em hào A Em
Có lẽ trăm A rừng xanh trở Bm lại
Gọi đàn chim xa mãi phương Em nào.
Có lẽ ta A về như giấc Em mơ
Làm dòng A sông bôi xóa đôi Em bờ A Em
Có lẽ người A hồi sinh trở Bm lại
Nhìn cuộc chơi quên bấy lâu Em nay.