1. Am Đời người như cơn C gió đi qua chốn trần D gian hm Am hm
Vật F vờ giữa đêm E7 dài
Dm Đời là một chuyến E7 tàu à Dm ơi
Trên ga chiều quạnh C hiu E7
Am Đời là đêm tăm F tối chen lẫn trong bùn Dm lầy
Rơi G rớt màu phấn son nhạt C nhòa
Sẽ Dm trôi theo muôn ngàn cơn E7 lũ
2. Am Đời người như sân C khấu mua vui với trần D gian hm Am hm
Để F quên vết thương E7 lòng
Dm Đời là đêm hóa E7 trang à Dm ơi
Che đi bao niềm C đau. E7
Am Đời là lằn roi F xé tan nát da thịt Dm người
Rên G xiết trong tối tăm ngục C tù
Để E7 rồi tan vỡ giữa hư Am vô.
ĐK:
Am Thôi xin đừng oán Dm hờn hm G hm xin tha thứ lỗi C lầm
Dm Vui chỉ là mộng thôi như C thời gian qua E7 mau
Am Xin nói lời ân Dm cần dìu G nhau vào giây phút sau C cùng
Dm Chờ lần đưa tiễn E7 nhau về nơi cát bụi thời Am gian E7 à á Am a.