Nắng nhạt Em dần trên G đỉnh tháp Bằng Em An
Tôi lặng B7 lẽ trở E7 về thăm chốn Am cũ
Đất quê G xưa bao mảnh đời khó D nhọc
Có phai C mờ trong D rêu đá thời Em gian
Anh lãng Am du trong G nỗi nhớ hoàng Em hôn
Tay nhặt C nhạnh đầy vơi ký Am ức
Dấu yêu G xưa xanh khoảng trời kỷ D niệm
Hóa mong B7 manh sương khói mơ Em màng
Anh tìm Am em chiều D nhạt nắng Bằng G An B7
Tường vôi Em xám ngàn C đời trầm B7 mặc
Anh gào Am thét gọi D tên em cháy G khát
Sợ tên B7 mình cũng D hóa rong Em rêu
Về Bằng D An mà lòng chẳng bình G an
Bởi dậy Em sóng trùng khơi nỗi Am nhớ
Em ở D đâu, chỉ E7 còn anh với Am cỏ
Lặng im D nghe thổn B7 thức trái tim Em mình.