1. Người mà tôi Am thương, thả gió bay ngàn Dm phương
Tràn đầy yêu G thương, gọi nắng trên đồng Am nương
Lòng thật hồn G nhiên, mây trắng thênh E7 thang dịu hiền
Êm Dm ái qua bao lời ca, E7 ngoài kia nắng đưa tình xa.
Người mà tôi Am thương, gửi gió xuân vừa Dm sang
Dạt dào bao G la, rãi nắng trong vườn Am hoa
Trời hồng bình G minh, nương cánh hoa E7 lan dịu dàng
Mây Dm trắng bay qua đèo ngang, E7 để hong tóc mây trên Am ngàn.
ĐK:
Người mà tôi Am thương, không son phấn xa G hoa
Không nhung gấm kiêu F sa, không phấn hồng trên Am má
Môi xinh thắm hây Dm hây, trên da trắng như Am mây
Trong đôi mắt thơ E7 ngây, hồn nắng thu tràn Am đầy.
Người mà tôi Am thương, không mơ ước xa G xôi
Yêu tia nắng ban F mai, trên cánh đồng lúa Am mới
Dù gió qua ngàn Dm khơi, dù cách xa ngàn Am nơi
Dù giá băng bờ E7 vai, lòng vẫn như màu A giấy.
2. Người mà tôi Am thương, mộng thắm trên đầu Dm non
Ngàn trùng mây G bay, cỏ lá chung tình Am say
Chiều vàng nhẹ G lên, câu hát ca E7 dao mọi miền
Âu Dm yếm mênh mông niềm riêng, E7 để hoa ngát hương triền miên.
Người mà tôi Am thương, nhẹ bước trong vườn Dm xuân
Ngập ngừng hoa G rơi, nhạt nắng đưa mộng Am lơi
Hạ về cùng G mây, đông đến xôn E7 sao tình gần
Thu Dm đến lung linh ngàn nơi, E7 tình tôi thiết tha muôn Am đời .