1. Tôi C trả lại người đó
Tình F yêu trong cuộc C đời
Tôi chẳng còn gì G nữa
Để Dm giữ người cho G tôi.
Tôi C trả lại người Am đó
Tôi Dm biết tôi thật Em nhiều
Quay Am lại mình để Dm ngó
Chỉ G thấy mình đìu C hiu.
ĐK1:
Tôi F trả lại người đó
Cho C người đi bình yên
Bởi F người còn tóc Dm mềm
Bởi G người còn dáng C hiền.
Tôi F về buồn da diết
Bởi C yêu người thiết Am tha
Người Dm có buồn có C biết
Tôi G đi giữa sương C mờ.
2. Tôi C trả lại người đó
Mà F sao tôi dật C dờ
Chắc tại mình còn G nhớ
Giờ Dm tôi thật bơ G vơ.
Thoáng C mịt mù con Am mắt
Lệ Dm rưng em nhạt Em nhòa
Đem Am giọt buồn hong Dm nắng
Dường G như rộn phong C ba.
ĐK2:
Không F còn tình để ngắm
Không C còn hương mộng mơ
Người F đi tôi đắng Dm lòng
Người F đi tôi mất C hồn.
Thôi F rồi người xa lắc
Hoàng C hôn gọi bóng Am đêm
Mình Dm hứng sầu lây C lất
Chơi G vơi giữa im C lìm.
ĐK1:
Tôi F trả lại người đó
Cho C người đi bình yên
Bởi F người còn tóc Dm mềm
Bởi G người còn dáng C hiền.
Tôi F về buồn da diết
Bởi C yêu người thiết Am tha
Người Dm có buồn có C biết
Tôi G đi giữa sương C mờ.
ĐK2:
Không F còn tình để ngắm
Không C còn hương mộng mơ
Người F đi tôi đắng Dm lòng
Người F đi tôi mất C hồn.
Thôi F rồi người xa lắc
Hoàng C hôn gọi bóng Am đêm
Mình Dm hứng sầu lây C lất
Chơi G vơi giữa im C lìm.