1. Một ngày qua đi ta chờ đợi F gì?
Một ngày qua C đi ta còn lại F gì?
C Chờ đợi trong ta mỏi mòn heo Dm hút
G Thời gian ngẫn ngơ chập chờn u C mê
Một ngày qua đi ta còn lại F gì?
Còn lại xa C vắng vàng uá xuân F thì
C Còn lại trên vai phủ nhiều tóc Dm trắng
C Nghe như chẳng còn thiết gì tình mê F si.
Xuân qua F đi rét lạnh còn vương đắng Bb lòng
Hạ qua Gm đi ta không nhìn ra nắng Am hồng
Rồi thu Dm tới ta chẳng quyến luyến heo Am may
Ơi mùa C đông là mùa buốt da run F rẩy.
Thời đã F hết nuối tiếc huy hoàng nào đã Gm qua
Nỗi đau Bb nào thê thiết bằng nỗi xa Am nhà
Lối ta Bb đi đến bao giờ tan hết sương Gm mờ?
Ta trông C chờ hay thời gian trông F chờ?
2. Một ngày qua đi khoắc khoải từng F giờ
Một ngày qua C đi thăm thẳm đợi F chờ
C Đường dài bao lâu mịt mù xa Dm quá
G Còn đây làm thân dại khờ ngu C ngơ.
Người người mong nhau thấp thỏm mệt F nhoài
Chiều chiều lấp C ló ngồi đứng trông F hoài
C Nhịp đời lăn tăn sầu lên thúc Dm hối
C Nâng niu niềm tin ấp mộng chờ hôm F mai.
Trăng hư F hao nên chẳng còn soi lối Bb vào
Ngày âm Gm u nên không buồn xua nỗi Am sầu
Lời không Dm nói nên lặng im giữa đêm Am thâu
Cho lòng C ta ngậm ngùi đớn đau về F đậu.
Dài cho F lắm trăm năm ơi đời người cũng Gm tan
Những thăng Bb trầm còn mãi là những thăng Am trầm
Kiếp long Bb đong đã bao giờ cho tới bao Gm giờ?
Có lúc C nào sẽ là lúc đón F chào?