Chiều hoang Em mang, chợt nghe nỗi Am đau âm vang
Chiều ngơ D ngác nhìn mây khuất G ngàn B7
Giọt nước Em mắt cung sầu lỡ, vỡ tan trong đêm Am dài
Tình muộn B7 đến, xa lìa sớm Em mai.
Một lần người Em qua, vỡ nát tim Am ta
Cuộc tình nghiệt B7 oan, oán trách chi Em thêm
Mình còn cần E7 nhau, dẫu cố tìm Am quên
Cố B7 quên, để càng nhớ Em hơn.
Hải Em âu, sẽ bay, bay về B7 đâu
Biển khơi có nghe chăng niềm Em đau
sóng C xô, làm biển trắng dâng ]Am] cao
Tiếc B7 chi thân phận viễn Em xứ.
Không còn Em ai, bên kia trời, tình nhân đã thay Am tên
Thôi đành B7 quên, cho đêm buồn gọi ai giữa vô Em biên
Thôi chờ C nhau, khi vô Am vọng từng năm tháng lênh B7 đênh
Nhiệm màu đã Em hết.
Cánh hồng Em thơ, đã tàn Am phai
Cho thoát D thai với tình kiếp G mai B7
Đừng tìm Em nhau, rạn vỡ tim Am đau
Hãy B7 quên, một đêm làm thần Em tiên.