Một Dm giấc đời A7 xưa thôi đã Dm mất
Tự C thú vàng A7 úa buổi xa Dm người
Một F giấc mộng A7 du buồn hiu C hắt
Từ A7 đêm vụn vỡ bước chân Dm người.
Sông Dm xưa quên chảy về bến Gm cũ
Thuyền C bỏ không A7 xuôi dải sông Dm chờ
Chiếc Bb lá vô C tình loan bóng Gm nước
Cây A7 đời lướt F thướt A7 hạt mưa Dm thưa.
Rồi Dm những nhánh A sông
Rồi A7 những nhánh Dm sông
Có C trôi Bb về biển A7 cả
Ta tìm C nhau tình mất tuổi thơ F ngây
Hạnh phúc Bb buồn như C khúc ru tận Gm tuyệt
Từ khôn A7 cùng mà C tuyệt đối chia A7 xa.
Một Dm giấc đời A7 xưa thôi đã Dm mất
Trăm C năm se sắt một nẻo A7 về
Người Dm đến rồi A7 đi theo nước Dm mắt
Lăn A7 tròn cho dứt một cơn Dm mê.