1. Gánh trăng lên Am đồi nép hoa tím pha lê
Dệt thành câu E7 thơ rãi xuống muôn Am trùng
Bè chiều không gian thung A7 lũng ngàn vết Dm đau
Dương cầm nhặt phím từ nỗi nhớ E7 nhau.
2. Bóng trăng rơi Am thềm gió rung ghé hoa lay
Cầm bằng tịch E7 liêu gọi tiếng mi Am thường
Thuở thời rong chơi em A7 dáng hạc xương Dm mai
Mặc lòng có E7 phai nên luyến thương Am hoài.
ĐK:
Bóng Am biếc hoàng hôn loang cuối Dm trời
Tạ tình chia phôi xua vạn lời E7 nhớ
Mắt A7 biếc ngày em thắp sao Dm dời
Mang về chiều G tím chấp E7 chới xa vời Am vợi.
3. Ngày buồn trôi Am theo giấc mơ hóa rã rời
Đong đưa dấu E7 hài cỏ hồng rước chân Am mềm
Nhập nhằng lời hứa bóng A7 chiều xuôi chới Dm với
Đâu lời thiên E7 thu khuyết vọng nẻo chờ Am mong.